Chuyển đến nội dung chính

Live: Bức tranh cuộc sống thực tế đến đau lòng


Mình được Netflix giới thiệu bộ phim “Live” sau một thời gian thường xuyên xem K-Drama trên trang này. Công nhận là Netflix có bộ sưu tập K-Drama không nhiều nhưng khá phong phú và chất lượng, từ thể loại phim tình cảm gà bông như “My first first love” đáng yêu đến những phim mang tính chính trị khó nuốt như “Chief of Staff”. Với bức poster có hình anh chàng Hươu Cao Cổ Lee Kwang Soo của show Running Man, mình mong đợi một bộ phim hài khi click vào nút “Xem” trên Netflix, tuy nhiên, Live khiến mình ngạc nhiên khi đem đến một bức tranh thực tế đến đau thắt lòng về xã hội Hàn Quốc nói riêng, hay thậm chí trên toàn thế giới nói chung.



Bối cảnh của “Live” diễn ra ở Đội Tuần Tra số 1 phường Hongil, Seoul. Câu chuyện bắt đầu với hình ảnh các cảnh sát thực tập ngồi ngay ngắn theo hàng trên vỉa hè vào lúc 3 4 giờ sáng khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, ngấu nghiến phần cơm sáng chỉ gồm kim chi, cơm và canh rau trong cái lạnh rét buốt. Giữa lúc vừa xuýt xoa vì lạnh, Han Jung Oh (Lee Yoo Mi) nhìn sang Yeom Sang Soo (Lee Kwang Soo) và bắt gặp ánh mắt anh, cô không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn lại anh và cắn miếng kim chi giòn rụm, như muốn hỏi: “Anh muốn gì, thằng điên kia?”.

Đoạn phim intro như một cách báo trước cho người xem rằng cuộc đời những nhân vật trong phim cũng lạnh lẽo và tối tăm như vậy.

Han Jung Oh và Yeom Sang Soo - Hai miếng ghép khác biệt trong cùng một bức tranh

Cô được sinh ra bởi mối tình vụng trộm giữa người mẹ mắc Chứng Rối Loạn Hoảng Sợ và một người bố phủ nhận sự tồn tại của cô. Qua những đoạn hội thoại ngắn ngủi về bố giữa cô và mẹ hay khi cô xin tiền người bố giàu có của mình để ôn thi vào trường cảnh sát, người xem có thể thấy dù không một lần van xin hay mở miệng, cô vẫn muốn một lần cảm nhận được sự yêu thương của ông, muốn được gọi ông là “bố” và trên hết, muốn được một lần nghe ông gọi cô là “con gái”. Nhưng thay vì tiếp tục cố gắng để nhận được sự công nhận của ông, Han Jung Oh chọn cách dìm sâu nỗi đau ám ảnh đó và tiếp tục đấu tranh với cuộc sống của mình. Cô đã ra trường nhiều năm nhưng chưa tìm được việc làm. Cô làm thêm 2 3 công việc cùng lúc đến 2h sáng, tất tả chạy về nhà, nấu sẵn cơm sáng cho mẹ và hối hả chuẩn bị đi đến một Hội chợ việc làm ở tỉnh xa. Sau hai ngày vất vả tại hội chợ việc làm, cô quay lại Seoul, vẫn thất nghiệp, một đàn anh đã nhận được công việc cô muốn dù năng lực thua kém, vì anh ta là đàn ông. Dù bạn có cố gắng đến thế nào, đó là việc của bạn, cuộc đời sẽ không công bằng với bạn chỉ vì bạn chăm chỉ. 

Jung Yoo Mi và Lee Kwang Soo thuộc tuyến nhân vật chính của bộ phim

Trên đường về Seoul, Jung Oh đứng đối diện tấm poster thi tuyển vào Học Viện Cảnh Sát Hàn Quốc. “Nhưng xét công chức thì chỉ dùng điểm thôi, không cần các yếu tố khác, phụ nữ cũng có thể lên chức”, cô nói với người bạn đi cùng và mau chóng chụp lại tờ poster. Cô chỉ cần một việc làm có thể giúp cô kiếm sống, một cách công bằng, chỉ cần chăm chỉ. 

Yeom Sang Soo là một anh chàng thực tập sinh tại một công ty nước suối. Mỗi ngày, anh vừa làm khuân vác, vừa làm bán hàng, vừa gọi điện tiếp thị cổ phiếu công ty với những nhà đầu tư tiềm năng. Sang Soo chăm chỉ làm việc với hy vọng góp đủ 20 triệu won (khoảng 393,000,000 VND) để đầu tư vào công ty và trở thành nhân viên chính thức, kiếm được lợi nhuận 2 triệu won (khoảng 40 triệu VND) mỗi tháng cộng với lương căn bản. Xem tới đây có lẽ khán giả đã lờ mờ nhận thấy công ty này không đáng tin chút nào. Nhưng có lẽ trong sự tuyệt vọng được đổi đời, Sang Soo đã ngu ngốc lờ đi những dấu hiệu đáng ngờ này. Anh tìm mọi cách gom góp đủ số tiền cần đầu tư, người mẹ làm nhân viên vệ sinh của anh góp một ít, người anh của anh cũng góp số tiền anh để dành mua nhà và cưới vợ cũng góp một ít. Ngày hôm sau, giám đốc công ty bỏ trốn với 20 tỷ won đã lừa gạt từ nhân viên và những nhà đầu tư. Sang Soo chỉ im lặng. Khi bị nhà đầu tư nắm cổ áo, khi bị cảnh sát tra hỏi, anh cũng chỉ im lặng. Tuy là con số nhỏ với những người khác, nhưng là tất cả những gì anh và cả gia đình nhỏ của anh tích cóp trong nhiều năm. Anh biết nói gì bây giờ. Là do anh đã ngu ngốc cả tin. Dù bạn có chăm chỉ hơn nữa, mọi người cũng chỉ nghĩ cách vụ lợi cho bản thân mình trước đã. Yeom Sang Soo cũng đã tìm thấy tờ poster thi tuyển trong tình cảnh tuyệt vọng như thế. 



Cô lý trí và lạnh lùng. Anh thì tình cảm và nhiệt huyết. Cô thông minh, có óc suy luận. Anh tuy học kém nhưng bình tĩnh trong những tình huống nguy hiểm. Nhưng cả hai đều sống trong cảnh nghèo nàn, phải chật vật kiếm sống và chăm sóc cho mẹ mình. Có lẽ vì vậy mà cuối cùng Jung Oh đã chọn Sang Soo thay vì anh cảnh sát đẹp trai họ Choi. Cô chỉ thích cảnh sát Choi vì anh dễ mến, ngọt ngào và chu đáo. Ở anh có lẽ cô đã thấy hình bóng người bố mà cô hằng mong muốn. Sang Soo tuy xấu trai nhưng mặt dày. Anh sẵn sàng bóng gió đuổi cấp trên của mình là cảnh sát Choi ra khỏi nhà khi bắt gặp ánh mắt cảm mến cảnh sát Choi dành cho Jung Oh. Anh hét lên gọi Jung Oh đi đạp xe cùng sau khi nhìn thấy cảnh sát Choi hôn lên má cô. Anh nhất định không bỏ cuộc dù cô bảo anh hãy buông tay bao lần đi nữa.

Sau những ngày mưa là những ngày mưa còn to hơn

Thế nhưng Live không phải là câu chuyện về tình yêu. Tình yêu được lồng ghép vào như một gia vị giúp xoa dịu những ngày làm việc vất vả. Nhưng nó không phải là lẽ sống của những người cảnh sát trong Live. Họ làm việc vì họ phải kiếm sống, cũng như chúng ta vậy. Họ sống đơn giản chỉ vì họ phải tồn tại, cũng như chúng ta vậy.  Những người cảnh sát này chăm chỉ kiếm sống, mỗi ca trực kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Thế nhưng khi họ bắt được trộm cướp, truyền thông và dân chúng không hề khen ngợi. Khi họ giúp những người say xỉn về tới nhà an toàn, không ai nói cảm ơn họ. Khi tín mạng họ gặp nguy hiểm, họ cũng không mong được ai cảm thông. Truyền thông và dân chúng chỉ nhắc đến cảnh sát những khi có một cảnh sát bẩn nào đó làm ô danh ngành. Dân chúng chửi rủa họ khi nghe tin một tên tội phạm bị cảnh sát bắn chết. Vì truyền thông đưa tin rằng hắn là một người đẹp trai, học tốt nên mọi người đều không quan tâm hắn là kẻ đã dã man giết hại hai mạng người. 



Khi có một ngày tồi tệ, chúng ta thường tự an ủi rằng “ngày mai trời lại sáng”, nhưng với những nhân vật của “Live”, cuộc sống của họ là những ngày mưa dai dẳng. Một ngày yên lành đối với họ là lau dọn bãi nôn và nước tiểu của những người say, quét nhà vệ sinh, xử lý những kẻ đánh nhau. Những ngày vất vả, họ phải nhìn thấy những xác chết đẫm máu, những cô gái đau đớn khi bị bạo hành, họ sẽ bị dao đâm, phải nhìn thấy đồng nghiệp tử nạn khi đang thực hiện nhiệm vụ. Họ chấp nhận cuộc sống như vậy vì đó là cuộc sống họ đã lựa chọn. Truyền thông mong muốn họ bắt tội phạm bằng tay không. Dân chúng không muốn họ dùng súng. Cấp trên không quan tâm đến chuyện họ sống hay chết, chỉ cần làm đúng hướng dẫn và không đem đến phiền phức cho cấp trên. Dù cay đắng, nhưng đó là cuộc sống họ đã chọn.

“Live” không phải một bộ phim tình cảm lãng mạn, mà là một góc nhìn thực tế về đời sống tinh thần của những người làm công việc cảnh sát tại Hàn Quốc. Họ cũng khóc, họ cũng đau lòng, cũng có lúc ngã gục. Người dân chửi bới họ vì sao lại ức hiếp dân lành, bảo vệ kẻ xấu, họ cũng đang bị ức hiếp đến phát khóc bởi những cấp trên chỉ biết tự bảo vệ bản thân, xu nịnh những kẻ tài phiệt. Người dân chửi bới cảnh sát lạm quyền, họ cũng không thể bỏ qua an toàn của bản thân mà làm những việc nguy hiểm đến tính mạng. Tuy không thể nói một phim phản ánh toàn bộ toàn ngành cảnh sát tại Hàn Quốc, nhưng bộ phim cũng phản ánh một góc khuất của xã hội Hàn. Đúng thật có những cảnh sát hối lội, cảnh sát bẩn, nhưng đa số đều chỉ chăm chỉ làm việc vì họ cần phải kiếm sống, và “cảnh sát” chỉ là một cách họ đã chọn để “sống” cùng.

An Ordinary 25 years old girl

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Kỳ 2: Chiến lược tiếp thị của Libé: Đẹp, đủ và thông minh

Tính đến tháng 1/2019, Việt Nam có khoảng 95 triệu dân, trong đó 61 triệu dân là người dùng Facebook. Theo một bài viết trên trang The drum vào năm 2015, Instagram đã bắt đầu lấn át Facebook và Twitter để trở thành một trong những công cụ s-commerce hiệu quả nhất. Với 68% người dùng trong độ tuổi từ 18-24 khẳng định rằng họ sẽ mua một món hàng nếu những người họ theo dõi đăng bài viết về sản phẩm này.  Tổng số người dùng Instagram tính đến thời điểm tháng 1/2019 là 6,2 triệu người, trong đó phụ nữ chiếm đến 59% trên tổng số người dùng tương tác với quảng cáo trên mạng xã hội này. Linh Đoàn (chủ shop Floral Punk) đã phân tích trong một bài viết của Vietcetera : “Thời trang là ngành công nghiệp quan trọng phần nhìn, mọi thứ bạn kinh doanh, đều là kinh doanh bằng hình ảnh. Đó là lý do vì sao Instagram nghiễm nhiên trở thành mạng xã hội được giới thời trang ưa chuộng hàng đầu.” Đầu tư vào hình ảnh, visual guideline rõ ràng Nhận biết được kênh giao tiếp hiệu quả tới những khá...

Libé Workshop: sự ra đời của H&M Việt Nam

Chỉ với 10 triệu đồng tiền vốn, Libé Workshop, một trong những nhãn hiệu local brand đầu tiên tại Việt Nam, nhanh chóng mở rộng từ một trang Facebook vài trăm lượt thích thành một trong những địa điểm mua sắm quen thuộc của giới trẻ TP. Hồ Chí Minh và Hà Nội. Trong vòng 5 năm, từ một trang bán hàng trên facebook, cô chủ Thảo Linh của Libé Workshop đã có 3 cửa hàng tại Tp. Hồ Chí Minh và 1 cửa hàng tại Hà Nội. Trước sự thành công nhanh chóng của Libé, có lẽ không ít người sẽ nghĩ đến những từ như “may mắn”, “gặp thời”, nhưng thực ra, để xây dựng được nhãn hiệu Libé Workshop như hiện nay, nhãn hàng này cần nhiều hơn là sự may mắn. Nắm bắt cơ hội từ nhu cầu cá nhân Năm 2014, khi H&M, Zara hoặc Pull&Bear chưa có mặt tại Việt Nam, định nghĩa thời trang bình dân đồng nghĩa với hàng Quảng Châu được các chủ shop quần áo tự phát đánh về từ Trung Quốc, mẫu mã đa dạng, nhưng chất lượng thường rất kém và đường may thường khá ẩu. Tuy nhiên, giới trẻ vẫn phải chấp nhận những s...